Vùng quê của mình ngày xưa ngoài Bắc có 2 cái
nghề đặc biệt : Khóc mướn và Chửi mướn. Nhà có đám tang, mời người khóc mướn tới,
chỉ nói cho biết những chi tiết cần thiết, là họ có thể khóc lóc kể lể cả mấy
tiếng đồng hồ liền, vật mình vật mẩy, thảm thiết tới mức chính người mướn cũng
phải khóc theo như thiệt vậy. Còn chửi, nhất là được mướn chửi đòi nợ, thì mới
5 giờ sáng đã xách ghế đẩu tới trước cửa nhà con nợ, ngồi chõ miệng vào trong
nhà mà chửi, lôi tam tứ đại ông cha nạn nhân ra mà chửi, chửi có vần có điệu
theo thể thơ lục bát, hay song thất lục bát, chửi tới mức con nợ chịu đời không
thấu đành phải "bán vợ đợ con" lấy tiền mà trả cho yên thân. Đó là những
nét văn hóa độc đáo của dân Bắc kỳ, nhất là tại vùng quê tôi. Từ nhỏ, hễ biết có màn chửi nào là lũ nhỏ tụi
tui đều kéo nhau tới sắp hàng ngồi dự thính, nghe riết, không ít thì nhiều,
cũng phải thấm nhuần cái văn hóa chửi, nhưng may là bây giờ già rồi , gần đất
xa trời rồi, ráng tu thân tích đức để chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có
thể lên đường đi đoàn tụ với ông bà, nên
bây giờ có bị tên vô lại nào lên tiếng
chửi, mình cũng chỉ dập xuống đít mà cười khì thôi.
1. Chửi cổ điển
Bớ làng trên xóm dưới, bớ láng giềng láng tỏi… bên sau bên trước, bên ngược bên xuôi! Bà có con gà mái xám mới ghẹ ở, nó mới
lạc ban sáng mà thằng nào con nào, đứa ở gần mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang
tay mặt, nó đặt tay trái, nó bắt mất của bà, thì buông tha thả nó ra, có đứa
nào trót nhỡ tay đánh cắp con gà mái ghẹ của bà thì hãy banh lỗ tai vạch lỗ nhĩ
lên mà nghe bà chửi đây nài i i i i i …
Chém cha đứa bắt gà nhà bà, chiều hôm qua bà
cho nó ăn nó vẵn còn. Sáng hôm nay con bà gọi nó nó vẫn còn, mà bây giờ nó đã bị
bắt mất. Mày muốn sống mà ở với chồng với con mày, thì buông tha thả nó ra cho
nó về nhà bà, nhược bằng mày chấp chiếm, thì bà đào mã thằng tam tứ đại nhà mày
ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại lục đại nhà mày lên. Ới cái thằng chết
đâm, cái con chết xỉa kia. Mày mà giết gà nhà bà thì một người ăn chết một, hai
người ăn chết hai, ba người ăn chết ba. Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh
rút ruột mày ra a a a a …
Mày dám xơi thịt con gà mái yêu của bà í à?
Bà là bà rủa cho mày ngóc đầu lên không được đấy con ạ ạ ạ ạ …..
Cái con gà nó ở nhà bà nó là con công con phượng,
chứ nó về đến nhà mày nó thành con cú, con cáo, con thần nanh mỏ đỏ, nó mổ chồng
mổ cha mổ tiên sư ông bố ông cố nội mày ra thành trăm mảnh. Bà là bà vứt xuống
ao cho cá nó rỉa, rồi bà lại đem lên bờ cho chó nó liếm đấy con ạ. ạ ạ ạ ạ…
Bà rủa cho mày là mày ngủ giường: giường sập,
mày ngủ võng: võng đứt, mày thức mày cũng mơ thấy ma móc mắt mày ra, mày tắm ở
ao mày chết chìm trong chậu, mày đi ra đường xe bò cán mày bẹp đầu, mày đi trên
lề đường cây khô rớt xuống gãy cổ, mày uống được ngụm nước vào mồm máu đỏ mày
phọt ra đằng mũi, máu trắng mày tuồn ra đằng tai, mày ăn miếng rau mày ói ra miếng
thịt. Mày dám đớp thịt con gà của bà hở? Thì ối giời ơi tóc tai lông lá mày rụng
sạch. Bà cuộn lại thành chổi bà quét hố xí í í í í ….
Mày không thả con gà nhà bà ra, bà đóng ghế 3
tháng 10 ngày, buổi sáng bà chửi, buổi tối bà chửi, buổi trưa bà hú, bà nguyền,
bà rủa cho cây vàng lá, cho quả chột thui, cho Thần Trùng đến rút từng khúc ruột
của Cha Ông, vợ con nhà mày ra a a a a…
Bà hú 3 hồn, 7 vía thằng đàn ông, 3 hồn 9 vía
con đàn bà đã bắt con gà nhà bà. Bà gọi ông cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ông cầm cờ
đỏ đứng sau nhà, ông cầm cờ vàng bên hữu, ông cầm cờ trắng bên tả yểm cho nhà
mày đẻ con ra thì ngược, sinh cháu ra thì ngang vì đã dám ăn con gà nhà bà à à
à à …
2. Chửi tân thời
À, mày tưởng mày là tiến sĩ toán lý mà bà
không dám chơi toán học với mày à. Bây giờ bà chửi từ số học lên tích phân, xuống
đại số rồi sang hình học cho mày nghe e e e e...
Nếu gọi bố mày là A, mẹ mày là B, mày là C,
bà lấy A cộng B cộng C, cho vào ngoặc bà khai căn, bà vi tích phân cả họ mày
lên...ên..ên..ên..
Mày tưởng nuốt được con gà nhà bà là mày có
thể yên ổn mà chơi trò “cộng trừ âm dương” trên giường với nhau à… Bà là trị
cho tuyệt đối hết cả họ chín đời nhà mày, cho chúng mày biết thế nào là “vô
nghiệm”, cho chúng mày không sinh, không đẻ, không duy trì được nòi giống nữa
thì thôi… Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong “âm vô cùng”, sẽ
gặp tai ương đến “dương vô cùng”, cho chúng mày chết rục trong địa ngục, cho
chúng mày trượt đến “maximum” của sự “vô hạn” tối tăm ăm ăm ăm ăm …
Tiên sư nhà mày, mày tưởng ngày nào mày cũng
rình mò “tiệm cận” hàng rào nhà bà là bà không biết đấy à? Bà là bà “giả thiết”
mày ăn cắp hơn hai chục con gà nhà bà, mày về mày vỗ béo để nhồi “đường cong”
cho con vợ mày, à… à… mày vẽ nữa đi, mày tô nữa đi. Mày tô, mày vẽ, mày nhồi
cho đến khi “đường cong” của con vợ mày nó nứt toác, nó gẫy khúc ra, chọc xiên
chọc xẹo đi, rồi đi lên đi xuống nữa vào, rồi có ngày con vợ mày sẽ hạ “vuông
góc” một mạch thẳng xuống “góc tù..ù ù ù…"
Hôm nay bà chửi một bài,
Ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền.
Bà chửi cho mày hóa điên,
Bà rủa suốt tháng liên miên không ngừng.
Bây giờ bà mệt quá chừng,
Bà về cơm nước, nhớ đừng quên a…
Muốn sống thì thả gà ra,
Lạy bà hai lạy, bà tha cho mày….ày ày ày…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét